Một cậu bé khiếm thị đang ngồi trên bậc thang cạnh vỉa hè, kế bên là một chiếc nón. Cậu để một tấm biển gần đó với dòng chữ: ”Em bị mù, xin hãy giúp đỡ em”. Chỉ có một ít người qua đường cho tiền cậu.
Một người đàn ông đi qua, lấy một ít tiền trong túi để cho cậu. Rồi ôngấy cầm tấm biển lên, quay ngược nó lại, và lại dòng chữ. Ông đặt tấmbiển lại để mọi người có thể thấy được dòng chữ mới.
Không lâu sau, nón của cậu bé đã đầy tiền. Rất nhiều người qua đường đã bố thí cho cậu bé khiếm thị.
Chiều hôm ấy ông ta quay lại xem tấm biển mới có giúp được gì cho cậu bé không. Cậu bé nhận ra bước chân ông ta và hỏi:” Chú có phải là người đã viết lại tấm biển cho cháu hồi sáng không? Chú đã viết gì thế?”
Người đàn ông trả lời: ’Chú chỉ viết đúng sự thật, như những gì cháu nói, nhưng theo một cách khác.” Chú viết: ”Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng cháu không thể nhìn thấy điều đó”.Cả hai tấm biển đều cho mọi người biết cậu bé bị khiếm thị. Tấm biểnthứ nhất đơn thuần chỉ nói rằng cậu bé bị khiếm thị. Tấm thứ hai nóivới mọi người rằng họ thật may mắn khi không bị khiếm thị như cậu bé.Liệu chúng ta có ngạc nhiên khi tấm biển thứ hai đã hiệu quả hơn rấtnhiều không?
Bài học rút ra từ câu chuyện: Hãy cảm ơn cuộc sống vì những gìbạn đang có. Hãy không ngừng sáng tạo và tư duy khác biệt, tích cực.Khi cuộc sống mang đến cho bạn 100 lý do để khóc, thì hãy cho cuộc sốngthấy bạn có 1000 lý do để cười. Đừng hối tiếc về quá khứ. Hãy đối diệnvới hiện tại thật tự tin, và chuẩn bị hành trang cho tương lai không sợhãi. Luôn vững tin và đừng sợ hãi.
Điều tốt đẹp nhất chính là thấy được nụ cười của một ai đó. Và điều đẹpđẽ hơn, chính là biết được rằng bạn chính là người đằng sau nụ cườiđó!!!
Một người đàn ông đi qua, lấy một ít tiền trong túi để cho cậu. Rồi ôngấy cầm tấm biển lên, quay ngược nó lại, và lại dòng chữ. Ông đặt tấmbiển lại để mọi người có thể thấy được dòng chữ mới.
Không lâu sau, nón của cậu bé đã đầy tiền. Rất nhiều người qua đường đã bố thí cho cậu bé khiếm thị.
Chiều hôm ấy ông ta quay lại xem tấm biển mới có giúp được gì cho cậu bé không. Cậu bé nhận ra bước chân ông ta và hỏi:” Chú có phải là người đã viết lại tấm biển cho cháu hồi sáng không? Chú đã viết gì thế?”
Người đàn ông trả lời: ’Chú chỉ viết đúng sự thật, như những gì cháu nói, nhưng theo một cách khác.” Chú viết: ”Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng cháu không thể nhìn thấy điều đó”.Cả hai tấm biển đều cho mọi người biết cậu bé bị khiếm thị. Tấm biểnthứ nhất đơn thuần chỉ nói rằng cậu bé bị khiếm thị. Tấm thứ hai nóivới mọi người rằng họ thật may mắn khi không bị khiếm thị như cậu bé.Liệu chúng ta có ngạc nhiên khi tấm biển thứ hai đã hiệu quả hơn rấtnhiều không?
Bài học rút ra từ câu chuyện: Hãy cảm ơn cuộc sống vì những gìbạn đang có. Hãy không ngừng sáng tạo và tư duy khác biệt, tích cực.Khi cuộc sống mang đến cho bạn 100 lý do để khóc, thì hãy cho cuộc sốngthấy bạn có 1000 lý do để cười. Đừng hối tiếc về quá khứ. Hãy đối diệnvới hiện tại thật tự tin, và chuẩn bị hành trang cho tương lai không sợhãi. Luôn vững tin và đừng sợ hãi.
Điều tốt đẹp nhất chính là thấy được nụ cười của một ai đó. Và điều đẹpđẽ hơn, chính là biết được rằng bạn chính là người đằng sau nụ cườiđó!!!