Chào mừng các bạn đến với forum lớp 9H

Lang thang trong rừng Welcome43

Join the forum, it's quick and easy

Chào mừng các bạn đến với forum lớp 9H

Lang thang trong rừng Welcome43

Chào mừng các bạn đến với forum lớp 9H

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Chào mừng các bạn đến với forum lớp 9H

Hãy cùng nhau chia sẻ những thời gian vui buồn trên lớp nhé các bạn 9H!!^^

Time

Latest topics

» Ấy ơi... có 1 điều mà ấy không biết
by nhOx_lOve_b2st Fri Apr 06, 2012 8:14 pm

» h/p nhé ng` tÔj ju
by nhOx_lOve_b2st Fri Apr 06, 2012 8:10 pm

» Điếc... cả làng
by gianggiangonline Wed Apr 06, 2011 3:18 pm

» hãy là một cô gái "đáng yêu"
by googbye_again Fri Apr 01, 2011 5:56 pm

» Đừng trách móc, hãy nói cám ơn anh.
by gianggiangonline Tue Feb 22, 2011 3:51 pm

» lời cảm ơn và 1 chút tâm sự!!!
by gianggiangonline Tue Dec 21, 2010 9:45 am

» Vẻ đẹp vượt thời gian của thành viên số 1 lớp 9H (2010-2011) !
by binhngoc Thu Nov 18, 2010 6:51 pm

» ong xa em number one
by kietshpy123 Sun Nov 07, 2010 11:24 am

» Cần tìm Soft. Ai thương giúp giùm!
by Kaitou Kid Sat Nov 06, 2010 12:47 pm

» Bản kiểm điểm :)) Ko nhịn cười được
by Kaitou Kid Sat Nov 06, 2010 12:39 pm

» Hot - 2NE1 It hurts
by NhưCánhVạtBay Wed Nov 03, 2010 10:19 pm

» LẠI SNSD NƯA~ NÈ
by snowflake_soitary Mon Nov 01, 2010 10:12 am

Top posters

Alviss (290)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
Maximum[K] (173)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
JackSparrow (127)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
pepunkute (90)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
NonStop (89)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
ponton1996 (85)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
Assasin (61)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
NhưCánhVạtBay (48)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
snowflake_soitary (47)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 
pkhoi30 (37)
Lang thang trong rừng I_vote_lcapLang thang trong rừng I_voting_barLang thang trong rừng I_vote_rcap 

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


    Lang thang trong rừng

    Alviss
    Alviss
    Administrator
    Administrator


    Tổng số bài gửi : 290
    VND : 486034
    Được cảm ơn : -14
    Join date : 18/09/2010
    Age : 27
    Đến từ : Vùng đất không gian thời gian

    Lang thang trong rừng Empty Lang thang trong rừng

    Bài gửi by Alviss Wed Sep 22, 2010 11:37 am

    Bâygiờ thì nhỏ Hạnh cảm thấy hối hận thật sự. Nó ngồi trên một khúc gỗmục, tách xa lũ bạn, đưa cặp mắt lo lắng nhìn chung quanh.

    Trời lúc này đã quá trưa, rừng im phăng phắc. Có cảm tưởng như mọi sinhvật đều nín thở, ngoài những âm thanh mơ hồ vọng lại đều từ tít đằngxa. Nhỏ Hạnh không biết đó là những âm thanh gì: tiếng gió thổi luônqua các khe núi, tiếng chim ăn theo đàn hay tiếng róc rách của một consuối trong mơ, cái nguồn nước mà tụi nó nãy giờ tìm hoài không thấy.

    Gần chổ nó ngồi, dưới một gốc cổ thụ cành lá rậm rạp đang xòe tán, TiểuLong, Quý Ròm và thằng Mạnh đang uể oải nửa nằm nửa ngồi trên tấm vảibạt bày la liệt những chén đĩa muỗng đũa sau bữa ăn trưa

    Quý ròm lúc này đang lim dim mắt, nhưng nhỏ Hạnh biết chắc là bạn mìnhkhông ngủ. Không ai có thể ngủ trong hoàn cảnh như thế này. Chắc thằngròm đang loay hoay tính kế thoát hiểm! Nhỏ Hạnh thầm nghỉ và bất giácbuông một tiếng thở dài.

    Tiểu Long bó gối, lưng tựa vào người Quý ròm, cặp mắt đang dáo dác nhìnra bốn phía. Trông vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Long, nhỏ Hạnh đoán thằngmập đang nghĩ đến chuyện đề phòng thú dữ tấn công. Bao giờ cũng vậy,trong bất cứ tình huống hiểm nghèo nào, Tiểu Long luôn luôn tự xem mìnhcó bổn phận bảo vệ cho cả bọn và nó thực hiện cái bổn phận đó một cáchhăng hái không chê vào đâu được.

    Nhỏ Hạnh không tin trong khu rừng này có thú dữ. Nhưng những câu chuyệnvề voi bầy tấn công, về cọp vồ người cứ lởn vởn trong óc khiến thỉnhthoảng nó phải sợ sệt ngoái đầu nhìn lại sau lưng, thậm chí có lúc nómuốn nhóm người dậy chạy vù về phía các bạn nó.

    Nhưng rồi nhỏ Hạnh cố nén. Nó cố bắt nó ngồi im tại chỗ, và tất nhiênlà với một vẻ mặt thản nhiên như thể đang ngồi trong rạp hát chứ khôngphải đang thất lạc giữa rừng sâu.

    Nhỏ Hạnh phải làm tất cả những điều khổ sở đó chỉ vì chuyến đi chơi rừng lần này có cả thằng Mạnh đi theo.

    Mạnh là thằng oắt có máu hình sự, say mê truyện trinh thám và ham thíchnhững trò theo dõi, khám phá, phiêu lưu mạo hiểm (à quên, phiêu lưunhưng không mạo hiểm!). Một cái đứa như vậy thường liều lĩnh nhưng cũngmau chóng hoảng hốt, nhất là khi cái sự liều lĩnh đó chẳng may lại dẫntới chỗ nguy cơ trùng trùng, như dẫn tới giữa rừng sâu chẳng hạn.

    Như lúc này đây, bất cứ ai cũng có thể thấy rỏ điều đó trên khuôn mặtđang chảy dài của Mạnh. Ðôi môi thằng oắt mấp máy như muốn bật ra tiếngrên rỉ mà không dám. Trong nó như đứa bé, muốn khóc nhưng lại sợ ngườilớn cho ăn đòn nên mặt cứ méo xệch đi, thật thảm nảo quá.

    Nhỏ Hạnh nhìn thằng nhóc, biết mình không nên lộ vẻ sợ sệt. Cho nên nhỏHạnh bắt mình dán người trên khúc gỗ mục, và trong khi cố gồng mìnhngồi yên không nhúc nhích, nó không ngừng tự lên án mình thậm tệ.

    Dĩ nhiên sự thất lạc này là lỗi của cả bọn, vì hồi sáng chẳng đứa nàotrong bốn đứa chú ý đến chung quanh. Nhưng nhỏ Hạnh vẫn cảm thấy phầnlỗi của nó là lớn nhất. Vì nó là đứa điềm tĩnh nhất, ý tứ nhất và cẩnthận nhất trong bọn, nếu so với Tiểu Long, Quý ròm, và thằng Mạnh.

    Thế mà rốt cuộc nó đâm ra lơ đễnh lúc nào chẳng hay, đến khi giật mìnhngó lại, nhóm Mèo Rừng đã mất hút giữa đám lá xanh tự bao giờ.

    Tất nhiên nhỏ Hạnh thừa hiểu, nếu nói cho công bằng, đầu đuôi mọi tai họa đều do Quý ròm.

    Trước tiên, chính Quý ròm bằng cách nào đó đã biết được chuyến đi nàycủa nhóm du khảo Mèo Rừng, vốn là "đối thủ truyền kiếp" của nhóm hướngdẫn du lịch Hải Âu. Rồi sau đó, cũng chính Quý ròm xin đến khô nướcmiếng để các anh ở nhóm Mèo Rừng đồng ý cho cả bọn di theo. Thằng Mạnhở Vũng Tàu lên chơi, đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội để nhập bọn.

    Xưa nay, những chuyến đi của nhóm Mèo Rừng đều xác định lộ trình rõ rệtvà có mục đích rõ ràng. Họ thám hiểm đường Trường Sơn, lên ngã ba BiênGiới, tới vùng Tam Giác Sắt. Họ trèo đỉnh Lang Biang, vào rừng Nam CátTiên. Ra phía bắc, họ lên cao nguyên Sa Pa, mò lên tận đỉnh Fanxipangngút trời. Nói chung là họ đi rất nhiều nơi. Nhưng lần này, bọn Quý ròmkhông rõ họ đi đâu. Chỉ biết là sẽ đến một vùng rừng núi ở miền Trung.

    Cả nhóm đi bằng xe đò, hai ngày sau tới một thành phố biển.

    Nhóm Mèo Rừng ở lại thành phố này thêm một ngày để dưỡng sức cho cuộchành trình ngược lên dãy núi phía tây sắp tới, đồng thời tận dụng thờigian đó hướng dẫn bọn Quý ròm những kỹ năng đi rừng cần thiết. Sau đó,họ còn lôi Quý ròm ra để dặn dò thêm những điều quan trọng.

    Thàn viên của nhóm Mèo Rừng lên đến hàng chục người, nhưng tham giachuyến đi lần này chỉ có các anh Phong, Thành, Cường, những nhân vậtchủ chốt của nhóm. Trước đây, bọn trẻ đã gặp các anh một lần ở VũngTàu, khi tình cờ lần theo bài thơ bí hiểm trên vách chùa Phật nằm đểcuối cùng mò đến được ngôi nhà ma ở Bãi Sau.

    Sau một ngày nghỉ ngơi, tờ mờ sáng hôm sau cả đoàn thuê xe ô-tô khôngthể chạy tiếp được nữa, mọi người chuyển qua đi xe đạp thồ.

    Càng đi khung cảnh càng vắng vẻ, nhà cửa thưa thớt dần, và dưới mànsương mờ đục không ngừng bốc lên từ các khe sâu, màu xanh cây lá bắtđầu trùng điệp và trải dài khỏi tầm mắt.

    Ði gần nửa ngày trời, đoàn người gặp một con sông rộng chắn ngang.

    Anh Phong, thủ lỉnh nhóm Mèo Rừng, ra hiệu cho xe thồ quay về.

    - Bây giờ chúng ta bắt đầu sử dụng tới đôi chân rồi! - Anh nói với bọn trẻ - Các em sẵn sàng chưa ?

    - Dạ, rồi ạ!

    Thằng Mạnh hùng hồn đáp, hăng hái đại diện cho cả bọn.

    - Anh nói trước, - Anh Phong nghiêm nghị tiếp - đích đến của chúng tacòn rất xa. Trong nửa ngày đầu, lộ trình của chúng ta vẫn còn nằm trongkhu vực an toàn. Nhưng sau đó, chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào vùng nguyhiểm, các em có sẵn sàng không ?

    Lần này thì thằng Mạnh im ru. Hai chữ "nguy hiểm" đập vào đầu nó nhưnhững nhát búa. Nó lấm lét nhìn quanh, khung cảnh hoang vu khiến nó cảmthấy sự nguy hiểm như đã bắt đầu rồi, chẳng cần phải đợi đến sau nửangày đường, và cái mối đe dọa không rõ hình thù kia dường như đang rìnhrập đâu đây, có thể bất thần nhảy xổ ra ngoạm cổ nó bất cứ lúc nào.

    Tiểu Long dậm dậm đôi giày đi rừng, hỏi:

    - Nhưng các anh có thể cho tụi em biết chúng ta sẽ đi đến nơi nào không ?

    Anh Phong cười bí mật:

    - Rồi các em sẽ biết.

    Anh Cường nói thêm, cũng bí mật không kém:

    - Chỉ cần biết các em sẽ có một chuyến đi lý thú.

    Anh Thành nheo mắt, giọng kiêu hãnh:

    - Chắc chắn nhóm Hải Âu không thể tổ chức cho các em một cuộc đi chơi thú vị và ngoạn mục như vậy.

    Bọn trẻ biết có hỏi nữa cũng vô ích, bèn xốc ba lô lên vai, lặng lẽ bước theo.

    Ðoàn người đi xuyên rừng trên những lối mòn ngoằn ngoèo.

    Rồi đến một lúc, những lối mòn tự nhiên biến mất dưới cỏ dày và lá mục.Theo lệnh của anh Phong, tất cả đều rút dao phát quang ra cầm tay,riêng anh Phong cầm lăm lăm một cây rìu; mọi người len lỏi giữa nhữngthân cây, thỉnh thoảng chặt những cành nhánh để mở đường.

    Lúc này khoản mười giờ, mặt trời nhô khỏi ngọn cây hai sải tay, khôngkhí vẫn còn mát mẻ nhưng trên mặt thằng Mạnh mồ hôi đã chảy thành giọt.Nhìn ánh mắt láo liên, không ngừng quét ngang quét dọc các bụi ra6.mcủa Mạnh, nhỏ Hạnh biết là thằng oắt lo lắng.

    Vẻ căng thẳng của Mạnh khiến ba đứa còn lại đâm thận trọng theo. Khôngnói với nhau một tiếng nào, nhỏ Hạnh, Quý ròm và Tiểu Long lằm lũibước, tay khua khoắng con dao trên tay cho đỡ sợ.

    Các anh ở nhóm Mèo Rừng vẫn đi phía trước, vừa hăng hái mở lối vừa nói cười tự nhiên.

    Thằng Mạnh nhìn họ , thèm thuồng đựợc vui vẻ như thế quá, nhưng không hiểu sao cổ họng nó cứ khô rang.

    - Vui lên chứ các em ! - Anh Thành đột nhiên quay đầu nhìn lại - Làm sao mà im thít thế kia ?

    Thằng Mạnh nuốc nước bọt:

    - Tụi em sợ... nguy hiểm...

    Anh Thành phì cười:

    - Chưa đâu! Chỗ này chúng ta có thể nói cười thoải mái.

    Anh Phong quay hẳn lại , hai tay dang rộng:

    - Chuyến đi rất vất vả, chúng ta cần phải đùa giỡn, ca hát để cho quên nhọc mệt, các em à.

    Anh giơ cánh tay cầm rìu lên cao, bọn trẻ có thể thấy rõ những tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu lấp lánh trên lưỡi rìu:

    - Các em hát nhé! Một hai ba! Nào anh em ta, cùng nhau xong pha, lên đàng...

    Anh Phong bắt nhịp, giọng hồ hởi. Nhưng chẳng đứa nào hát theo. Chỉ cónhỏ Hạnh nhóp nhép một hai tiếng, nhưng rồi thấy các bạn không hưởngứng, nó làm thinh luôn.

    - Sao thế ? - Anh Phong tròn mắt.

    Quý ròm méo xệch miệng:

    - Tụi em mệt quá, hát không nổi!

    Anh Cường lắc đầu:

    - Thế mà cũng nằng nặc đòi đi theo cho bằng được! Rõ khổ!
    Alviss
    Alviss
    Administrator
    Administrator


    Tổng số bài gửi : 290
    VND : 486034
    Được cảm ơn : -14
    Join date : 18/09/2010
    Age : 27
    Đến từ : Vùng đất không gian thời gian

    Lang thang trong rừng Empty Re: Lang thang trong rừng

    Bài gửi by Alviss Wed Sep 22, 2010 11:38 am

    Ðólà cái tội thứ nhất của Quý ròm, nhỏ Hạnh rầu rĩ nhũ bụng. Tự nhiên lạicao hứng rủ cả bọn đi theo nhóm Mèo Rừng tới chốn khỉ ho cò gáy này.Ðây rõ ràng không phải là cuộc du ngoạn đúng nghĩa. Gọi là một cuộcthám hiểm thì đúng hơn, với tất cả những gian khổ và hiểm nguy khônlường của nó.

    Nhưng "tội lỗi" của Quý ròm chưa dừng lại ở đó.

    Ngay vào lúc anh Phong bắt nhịp bài "Lên đàng" và không đứa nào cất giọng hùa theo nổi thì thằng ròm bổng nảy ra "sáng kiến":

    - Em nghĩ ra rồi.

    - Gì thế ? - Anh Phong hỏi.

    - Tụi em không hát hò nổI rồi nhưng có thể chơi trò đố nhau.

    - Hay lắm! - Anh Thành reo lên, và tán thành bằng một câu văn hoa - Ðố nhau sẽ giúp các em lau khô những giọt mồ hôi.

    Ðược cổ vũ, Quý ròm hăng hái xếp nó và thằng Mạnh vào một phe, nhỏ Hạnh và Tiểu Long một phe.

    Rồi hăm hở xướng lên:

    - Bây giờ tôi với thằng Mạnh đố trước nhé. Hạnh và Tiểu Long thử kể xemtrong cơ thể con người ta có những bộ phận nào bắt đầu bằng chữ M nào.

    Tiểu Long mắt sáng trưng, trong một thoáng nó quên nó đang ở giữa rừng:

    - Má, mắt, mũi, miệng.

    Nhỏ Hạnh mỉm cười:

    - Môi nữa chi.

    - Ừ, môi nữa.

    Quý ròm nheo mắt nhìn Tiểu Long:

    - Bữa nay sao mày thông minh đột xuất thế hở mập ?

    Tiểu Long phớt lờ sự chế giễu của bạn, mày nhíu lại. Rồi nó bỗng reo lên hớn hở:

    - Ờ, còn mông nữa Hạnh ơi!

    Nhỏ Hạnh đỏ mặt:

    - Làm gì mà kêu réo om sòm thế.

    Quý ròm mắt dòm lom lom vào mặt hai đứa bạn, cố nín cười, hỏi:

    - Hết chưa ?

    - Chờ chút xíu đi!

    Tiểu Long hứ mũi, tay tiếp tục vung lưỡi dao vào cành nhánh de ra hai bên lối đi.

    Nhỏ Hạnh nói:

    - Mép.

    - Còn nữa không ?

    - Còn, mí mắt.

    Tiểu Long reo lên lần thứ hai:

    - Í, mặt nữa.

    Thằng Mạnh gãi đầu:

    - Lạ quá há ! Những bộ phận bắt đầu bằng chữ M hình như tập trung hết trên đầu.

    - Ðâu có! - Quý ròm cười hì hì - Khi nãy anh Tiểu Long mày chẳng phát hiện một
    bộ phận nằm tuốt luốt ở dưới đó sao!

    Nhỏ Hạnh lườm Quý ròm:

    - Quý đừng có lợi dụng thời cơ nói năng bá láp à nghen!

    Thằng Mạnh chợt nhảy tưng tưng:

    - A, em nghĩ ra được một chữ rồi.

    Quý ròm trừng thằng nhóc:

    - Mày phe tao, không được bép xép à.

    Các thành viên của nhóm Mèo Rừng lúc này vẫn đi phía trước. Anh Phongvừa cười đùa vừa đong đưa chiếc rìu trên tay, thỉnh thoảng lại xả mộtnhát vào bụi rậm, chặt bỏ những cành cây vương víu.

    Cũng như người thủ lĩnh, anh Thành và anh Cường mải mê mở đường, khôngchú ý gì đến bọn Tiểu Long đang ồn ào phía sau. Có vẻ như các anh hoàntoàn yên tâm khi thấy bọn trẻ mất đi vẻ căng thẳng và qua trò chơi đánhđố vui nhộn kia đã nhanh chóng thấy lại được sinh khí tưởng đã rơi rớtngoài bìa rừng.

    Nhỏ Hạnh vẫn tiếp tục liệt kê:

    - Máu, mặt, mỡ, mình.

    Thấy đối phương tuôn một lèo, Quý ròm tức quá :

    - Mập như thằng Tiểu Long mới có mỡ chứ ai mà có mỡ.

    - Quý đừng có cãi bướng. Ai mà chả có mở trong người.

    - Thôi được ! - Quý ròm xuôi xị - Nhưng còn mình là cái quỷ gì ?

    - Mình là cái mình chớ sao lại là cái quỷ! Thân thể người ta chia làm ba phần: đầu, mình và tử chi...

    - Thôi, thôi, khỏi đọc! - Quý ròm xua tay lia lịa - Còn gì nữa không ?

    - Còn, mao quẫn, mạch máu, màng tang, mắt cá, mỏ ác...

    Bất chấp vẻ mặt cau có của Quý ròm, nhỏ Hạnh thản nhiên làm tiếp mộttràng như súng liên thanh, có lẽ bộ óc điện tử của nó nãy giờ đang làmviệc ghê lắm.

    Trong khi Tiểu Long không ngớt hít hà thán phục, nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗtrán như sắp kể thêm một lô một lốc nữa cho Quý ròm sợ chơi.

    Quý ròm sợ thật. Nó chép miệng, tiu nghỉu:

    - Kể được như vậy coi như thắng rồi, khỏi cần kể thêm nữa. Bây giờ tới phiên
    Hạnh và Tiểu Long đố!

    - Mày và thằng Mạnh kể những bộ phận nào trên cơ thể bắt đầu bằng chữ S đi! -

    Tiểu Long nhanh nhẩu.

    - Quá dễ ! - Thằng Mạnh nãy giờ bị ông anh ròm bắt ngậm miệng, bây giờ được sổ lòng, láu táu vọt miệng.

    Tiểu Long cười khảy:

    - Dễ thì nói đi!

    - Chữ S hả ? - Mạnh khựng lại, trán nó nhăn tít - Chữ S thì có... chữ S thì có... có...

    Mạnh ấp úng một hồi vẫn chẳng nhớ được bộ phận nào trên người bắt đầu bằng chữ S, mặt liền đỏ ửng.

    Quý ròm cứu bồ:

    - Sụn.

    Mạnh cười toe:

    - Ừ, phải rồi! Sụn!

    - Gì nữa ?

    Lần này, không chỉ thằng Mạnh mà cả Quý ròm cũng bóp muốn móp cả trán.Dường như trong cơ thể con người ta rất hiếm những bộ hận bắt đầu bằngchữ S.

    Mãi một lúc, Quý ròm mới rặn thêm đuợc một chữ:

    - Sọ.

    Thêm một lúc nữa, mới được một chữ nữa:

    - Sườn.

    Thằng Mạnh cuối cùng cũng nghĩ ra đuợc chữ của nó:

    - Sống mũi.

    Tới đây là tắc tị.

    Thấy Quý ròm và thằng Mạnh vò đầu bứt tai một cách đau khổ, Tiểu Long cười hê hê:

    - Sao, kể tiếp đi chứ! Khi nãy bên mày bảo "quá dễ" mà!

    - Từ từ!

    Quý ròm nhún vai đáp, đầu xoay như chong chóng. Nó không tin là nókhông nghĩ ra thêm được chữ nào nhưng rốt cuộc có vẻ như nó đành bó taythật.

    Bên Cạnh Quý ròm, thằng Mạnh đang không ngừng nhăng nhăn nhó nhó. Nhìnvẻ mặt đau khổ của Mạnh có cảm giác nó đang chui đầu vào một tổ ong hơnlà đang chơi trò đố nhau. Lúc này rõ ràng là nó quên bẵng mối đe dọa vôhình ở chung quanh rồi.

    Như để làm đối phương rối trí hơn nữa, Tiểu Long chốc chốc lại giục :

    - Nói đi chứ! Làm gì im ru hoài vậy ?

    Cao hứng lên, nó còn chọc quê:

    - Chưa tới khu vực nguy hiểm mà, việc gì phải ngậm tâm thế! Hay là chịu thua rồi ?

    - Chịu thua cái đầu mày! - Quý ròm phát khùng - Tao vừa nghĩ ra một chữ hay lắm đây nè!

    - Chữ gì vậy ?

    - Sắn.

    - Sắn là cái gì ?

    Quý ròm nhếch mép:

    - Sắn là sắn lãi chứ là cái gì!

    Nhỏ Hạnh bụm mặt:

    - Ối, Quý nói gì nghe ghê quá!

    - Ghê gì mà ghê! - Quý ròm cười hề hề - Con người ta ai mà chẳng có sắn lãi trong người!

    Tiểu Long hừ mũi:

    - Nhưng đâu có thể tính đó là bộ phận của cơ thể được!

    - Sao không được! - Quý ròm nghinh mặt - Hễ nó nằm trong cơ thể tức là xem như một bộ phận của cơ thể rồi.

    Nhỏ Hạnh bĩu môi:

    - Xí! Nói như Quý!

    - Thôi được! - Quý ròm tặc lưỡi - Không chịu chữ đó thì nói chữ khác.

    Tiểu Long nhìn Quý ròm bằng ánh mắt cảnh giác:

    - Chữ gì!

    - Sẹo.

    - Sẹo?- Tiểu Long há hốc miệng.

    Trong khi thằng Mạnh cười hí hí thì Quý ròm chìa tay ra, chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay:

    - "Bộ phận" đó đây nè!

    Rồi nó liếc Tiểu Long, ranh mãnh:

    - Võ sĩ như mày, "bộ phận" này chắc nằm rải rác khắc người phải không ?

    - Ăn gian! Ăn gian! - Tiểu Long nhảy tưng tưng - Ai lại coi những vết sẹo là bộ phận của cơ thể bao giờ!

    - Sao không được! - Quý ròm trừng mắt - Chính mày ăn gian thì có!

    Nhỏ Hạnh lắc đầu:

    - Quý ơi là Quý! Thua thì nhận thua đi cho rồi!

    Quý ròm gân cổ:

    - Thua sao được mà thua!

    - Thua! - Tiểu Long hét lên.

    Thằng Mạnh ưởn ngực ra phía trước, hít một hơi thật sâu, cố hét to hơn Tiểu Long:

    - Không thua!

    Bọn nhóc đỏ mặt tía tai, hét sùi bọt mép. Ðứa nào đứa nấy ngoác miệngđến mang tai, tìm cách át giọng nhau. Ðến mức ba người của nhóm MèoRừng biến đau mất, tụi nó cũng không để ý.

    Chỉ khi nhỏ Hạnh chán ngán nói:

    - Thôi, nhờ anh Phong làm trọng tài giùm đi!

    Bọn trẻ mới ngoảnh đầu nhìn ra phía trước, hoảng hốt khi không thấy các anh Phong, Thành, Cường đâu.

    - Ủa, mấy ảnh đâu rồi kìa ? - Nhỏ Hạnh ngạc nhiên kêu lên.

    - Chết rồi ! - Quý ròm lo lắng nói - Trước khi đi, mấy ảnh dặn tụi mìnhphải luôn luôn để ý bám sát theo mấy ảnh, thế mà tụi mình quên mất.

    Tiểu Long nhìn quanh, lẩm bẩm :

    - Chả rõ tụi mình lạc mấy ảnh từ chổ nào ?

    Nó chụm tay lên miệng làm loa, kêu lớn:

    - Anh Phong ơi!

    Khong nghe tiếng đáp trả; nó lại gào lên:

    - Anh Thành ới ời!

    Ðể tiếp sức cho bạn, Quý ròm, Mạnh và nhỏ Hạnh cũng thi nhau kêu réoinh ỏi. Thằng Mạnh còn lấy hơi rú lên một tiếng dài như Tarzan.

    Nhưng chẳng có ai trả lời bọn trẻ. Những tiếng kêu của tụi nó lan đitrong không gian, ngân nga, dùng dằng một hồi trong gió và cuối cùngmất hút giữa rừng xanh bạt ngàn.

    Thằng Mạnh méo xệch miệng :

    - Chắc mấy ảnh đi xa lắm rồi !

    - Không đâu! - Quý ròm trấn an thằng nhóc - Tao nghĩ mấy ảnh đang quanh quẩn đâu đây thôi.

    - Anh đừng gạt em ! - Mạnh nói bằng giọng muốn khóc - Nếu ở gần đây,mấy ảnh đã nghe thấy tiếng gọi của tụi mình và lên tiếng đáp trả rồi.

    Tiểu Long đảo mắt một vòng rồi quay sang nhỏ Hạnh:

    - Bây giờ làm sao hở Hạnh ?
    Alviss
    Alviss
    Administrator
    Administrator


    Tổng số bài gửi : 290
    VND : 486034
    Được cảm ơn : -14
    Join date : 18/09/2010
    Age : 27
    Đến từ : Vùng đất không gian thời gian

    Lang thang trong rừng Empty Re: Lang thang trong rừng

    Bài gửi by Alviss Wed Sep 22, 2010 11:39 am

    <blockquote class="postcontent restore"> (Chương 3)
    Rõ ràng, nếu Quý ròm không bày ra trò đố nhau thì cả bọn không đến nỗimất tập trung đến thế. Ðã vậy, Quý ròm còn chơi ăn gian. Ðang sọ vàsụn, tự nhiên lại chuyển qua sán và sẹo khiến cả đám xúm vào cãi nhauđến nỗi quên hết chung quanh.

    Khi cả bọn kêu réo vang rừng mà không nhận được tín hiệu đáp trả củanhóm Mèo Rừng, nhỏ Hạnh bắt đầu kinh hãi nhận ra tụi nó đang lâm vàomột hoàn cảnh đáng sợ.

    Mặc dù là đứa siêu thông mình, ngay tức khắc nó cũng không biết phảihành động như thế nào. Nhưng nhỏ Hạnh cố không để lộ sự lo sợ ra ngoàimặt. Nó hiểu trong tình thế này, sự hoang mang còn nguy hiểm gấp trămlần so với những mối đe dọa khác.

    Nghe Tiểu Long hỏi, nó bình tĩnh đáp:

    - Tụi mình cứ ngồi ở đây chờ.

    Nhỏ Hạnh vừa nói vừa ngồi bệt xuống cỏ.

    - Chờ gì ?

    - Chờ nhóm Mèo rừng. Thế nào họ cũng quay lại tìm tụi mình.

    Mạnh reo lên :

    - Ðúng rồi ! Có thế mà em không nghĩ ra. Phát hiện tụi mình bị thất lạc , thế nào mấy ảnh cũng quay lại tìm.

    Quý ròm cau mày:

    - Nhưng làm sao họ biết mình ở đây. Tụi mình đã lạc một quãng xa rồi.

    - Thằng ròm nói đúng! - Tiểu Long khụt khịt mũi - Tụi mình phải lần lại đường cũ thôi.

    - Không được ! - Nhỏ Hạnh phản đối - Khi nãy, lúc di chuyển, tụi mìnhđã không làm dấu, bây giờ không thể quay lại được. Không khéo tụi mìnhlạc xa hơn thì nguy.

    Tiểu Long, Quý ròm, thằng Mạnh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Sự cảnh cáocủa nhỏ Hạnh khiến không đứa nào dám mạo hiểm rời vị trí.

    Thế là cả bọn bó gối ngồi chờ, âu lo, phấp phỏng. Tai đứa nào đứa nấyvểnh lên, hồi hộp nghe ngóng. Nhưng lâu thật lâu, vẫn chẳng có dấu hiệugì cho thấy nhóm Mèo Rừng sắp tìm tới chỗ tụi nó.

    Cứ mỗi lần nghe tiếng sột soạt, cả bốn đứa nhổm người dậy, khấp khởicăng mắt dò tìm, nhưng thường những tiếng động đó nếu không phải do mộtcon gà rừng sặc sỡ đang đập cánh trong lá cây cũng do một con sócnghịch ngợm đang chạy loăng quăng đâu đó quanh chỗ tụi nó ngồi bất thầnphóng vụt từ bụi rậm này qua bụi rậm khác, kéo lê chiếc đuôi dài trênthảm lá khô, sát ngay sau lưng tụi nó.

    Ðợi thêm một lát, Tiểu Long nóng ruột đứng lên, lại bắc tay lên miệng, lại kêu lớn:

    - Anh Phong, anh Thành, anh Cường ới ời! Tụi em ở đây nè!

    Tiểu Long có lồng ngực khỏe, khi nó đã gân cổ lên gào, tiếng nó vang xalắm. Nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy. Hệt như một hòn sỏi némxuống hồ, tiếng kêu cứu của nó chìm nghỉm, mất tăm giữa đám lá rừng.

    Ngay cả khi nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh cùng ngoác miệng phụ họavới Tiểu Long cũng thế. Cũng chẳng kết quả gì. Tiếng kêu của bọn trẻvang vang trong rừng, nhưng chẳng có ai đáp lại ngoài chính tiếng củatụi nó văng vẳng vọng lại từ tít đằng xa.

    Thằng Mạnh tuyệt vọng:

    - Thế là tiêu!

    Nhỏ Hạnh ngó quanh, rồi reo lên:

    - Kia rồi!

    Ba cái miệng cùng bật hỏi:

    - Gì thế ?

    - Những bụi tre.

    Trong khi Tiểu Long và Mạnh chưa biết nhỏ Hạnh tìm kiếm tre nứa trong lúc này làm gì thì Quý ròm vụt sáng mắt lên:

    - Chúng ta gõ vào đó ?

    - Ừ.

    Nhỏ Hạnh vừa nói vừa rảo bước lại chỗ bụi tre gần nhất, theo sau là bọnQuý ròm, tay đứa nào đứa nấy lăm lăm con dao phát quang.

    Nhỏ Hạnh vung dao lên, nhìn các bạn, dặn:

    - Dùng sống dao gõ mạnh vào nhé!

    Quý ròm hăm hở hô:

    - Một hai ba!

    Bốn cái miệng mím chặt, bốn cánh tay quật mạnh sống dao vào thân tre. Một chuỗi âm thanh lộc cộc vang lên.

    Trong một thoáng, thằng Mạnh quên phắt nỗi lo lắng trong lòng, mặt mày hớn hở :

    - Giống gõ mõ quá ha!

    Bọn trẻ hăng hái gõ. Xen lẫn tiếng lộc cộc, cồm cộp là tiếng bọn thú nhỏ luồn dưới các bụi, chạy trốn.

    Mạnh lại cười hì hì :

    - Vui quá!

    Nhưng vung lên đánh xuống một hồi mõi tay, tiếng gõ yếu dần. Rồi im bặt.
    Quý ròm chống dao xuống đất trước tiên. Nó đưa tay lâu mồ hôi trán, nghiêng tai lắng nghe động tịnh.

    Cử chỉ của Quý ròm kéo Mạnh trở về với thực tại. Mặt nó lập tức xám ngoét:
    Sao im ru thế hở anh Quý ? Mình gây ồn ào như thế, các anh ở nhóm Mèo Rừng phải nghe thấy chứ ?

    Quý ròm thở dài:

    - Chắc chắn họ đã đi xa tụi mình lắm rồi.

    Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi:

    - Có lẽ họ đã quẹo sang ngả khác.

    Tiểu Long khịt mũi:

    - Hay tìm không thấy tụi mình, họ vòng trở lại thành phố rồi ? Biết đâu họ chẳng nghĩ mình quay về dưới đó đợi họ!

    Suy đoán của Tiểu Long khiến nhỏ Hạnh không khỏi nghĩ ngợi. Ừ, có thểlắm! Biết tụi mình thất lạc, chắc chắn các anh ở nhóm Mèo Rừng phảitích cực tìm kiếm. Họ không thể để một đám trẻ lạc lõng giữa rừng sâuđược. Chắc họ cũng đã tìm mọi cách để bắt liên lạc nhau xa quá nên tụimình không nghe thấy tín hiệu của họ cũng như họ đã không nghe thấy lờikêu cứu của mình đó thôi. Và nếu tìm không thấy tụi mình thì họ nghĩ gì?

    - Tụi nhỏ không dám liều lĩnh tiến sâu vào khu rừng lạ đâu! - Nhỏ Hạnh hình dung anh Phong sẽ nói như thế.

    - Ðúng vậy ! - Chắc chắn anh Thành sẽ bổ sung - Nhất là khi tụi nó không biết rõ ràng mục đích của chuyến đi này!

    Và cuối cùng, có lẽ anh Cường sẽ nêu giã thuyết:

    - Trong hoàn cảnh đó, tụi nhỏ tìm cách quay về thành phố để chờ đợi bọn mình là khả năng dễ xảy ra nhất!

    Những cuộc đối đáp vang lên trong trí tưởng tượng của nhỏ Hạnh rõ rệt đến mức nó vung tay, giọng quả quyết:

    - Tụi mình đi!

    - Ði đẩu - Cả ba cái miệng cùng hỏi.

    - Quay về thành phố dưới kia! - Nhỏ Hạnh tặc lưỡi - Mình nghĩ Long nói đúng. Có thể các anh ấy đã quay lại dưới đó để tìm mình.

    Thằng Mạnh mếu xệch miệng.

    - Nhưng biết đường đâu mà về ?

    Nhỏ Hạnh bình tĩnh:

    - Sáng nay tụi mình đi theo hướng tây, bây giờ phai đi ngược lại theo hướng đông.

    - Làm sao biết hướng nào là hướng đông ? - Mạnh vẫn thấp thỏm - Mìnhđâu có đem theo la bàn. có một cái thì nhóm Mèo Rừng giữ rồi.

    Quý ròm nạt em:

    - Mày ngốc quá! Bộ không biết nhìn mặt trời để coi hướng hả ?

    Rồi nó bỉu môi:

    - Thế mà cũng đòi làm thám tử đấy!

    Nói xong, Quý ròm ngửa cổ ngẩn lên trời. Và bỗng dưng nó muốn khóc quá.Vì chẳng biết tự bao giờ tụi nó lọt vào một khu rừng dày, các tàng câyrậm rạp trên đầu gần như giao nhau, che khuất mất mặt trời , chỉ có vàigiọt nắng lốm đốm lọt keo kiệt qua kẽ lá.

    Quý ròm ngoảnh nhìn nhỏ Hạnh, mặt méo đi, không nói được tiếng nào.

    - Ðừng lo! Chúng ta sẽ tìm cách khác! - Nhỏ Hạnh cúi nhìn đồng hồ - Bâygiờ mười hai giờ trưa, mặt trời nằm ngay đỉnh đầu, nếu nhìn thấy, tụimình cũng không xác định phương hướng được đâu!

    Tiểu Long khịt mũi:

    - Cách gì ?

    - Nhìn thân cây. Phía nào ẩm ước nhìu là hướng bắc. Vì mặt trời không đi qua hướng này.

    Quý ròm nhìn quanh, bất giác buông một tiếng thở dài:

    - Thua rồi. Trong khu rừng dày như thế này, mình nghĩ thân cây có lẽ ẩm ướt cả bốn phía.

    Tiểu Long nhíu mày , cố nhớ lại những kỹ năng đi rừng nhóm Mèo Rừng vừa huấn luyện hôm qua:

    - Các bản làng tự nhiên thường tập trung ở sườn núi phía nam, các miếu cổ, tháp cổ cũng thường quay mặt về hướng nam...

    - Thôi đi, anh Tiểu Long ơi! - Mạnh cau có ngắt lời ông anh - Ở giữa rừng hoang, tìm đâu ra bản làng, miếu cổ, tháp cổ!

    - Ờ há! - Tiểu Long lón lén đưa tay quẹt mũi, rồi nó chớp chớp mắt - Thế thì chúng ta phải tìm chòm sao Bắc Ðẩu...

    - Bắc Ðẩu cái đầu mày ! - Tới phiên Quý ròm bực mình - Bây giờ là mườihai giờ trưa, ở đó mà Bắc Ðẩu với Nam Tào! Mà dẫu có là ban đêm, cànhlá um tùm thế kia, có tài thánh tụi mình mới hòng nhìn thấy nổi!

    Ðể mặc các bạn tranh cãi, nhỏ Hạnh đi lòng vòng quanh các gốc cây gần đó, lặng lẽ quan sát.

    Mạnh sè sẹ đi theo nhỏ Hạnh, vẻ mặt hy vọng như đi theo một vị cứu tinh.

    Mạnh hy vọng không phải là không có lý. Ðang cúi lom khom, nghiêng nghiêng ngó ngó , nhỏ Hạnh bỗng đứng thẳng người, reo lên:

    - Tìm thấy rồi!

    Rồi nó chỉ tay ra tứ phía, giọng hân hoan:

    - Hướng này là bắc, hướng này là nam. Vậy hướng này là đông. Tụi mình đi về hướng này.

    Mạnh thắc mắc:

    - Làm sao chị biết được hở chị ?

    Nhỏ Hạnh chỉ vào thân cây kế đó :

    - Với những cây lễ, cành lá hướng nam bao giờ cũng tươi tốt hơn hướng bắc.

    Quý ròm nhún vai:

    - Với khu rừng này thì chưa chắc.

    Nhỏ Hạnh thản nhiên:

    - Vì vậy nãy giờ Hạnh cố tìm thêm một tổ kiến. Ở các gốc cây lớn, kiến thường làm tổ về phía nam...

    Nhỏ Hạnh nói chưa dứt câu, thằng Mạnh bỗng nhảy bắn người lên:

    - Úi da.

    - Gì thế ?

    - Kiến cắn em.

    Quý ròm cười hì hì, bước lại :

    - Ðáng đời! Ðang đứng an toàn với tao và anh Tiểu Long, ai bảo tò tò đi theo bà chị làm chi cho kiến cắn!

    Quý ròm chỉ nói trêu thôi. Chứ thật tình thì ngay sau đó, nó lập tức nối gót Mạnh đi theo nhỏ Hạnh.

    Tiểu Long, như thường lệ, vọt lên trước mở đường.

    Nhỏ Hạnh đi ngay sau lưng Tiểu Long, cẩn thận dặn cả bọn:

    - Nhớ làm dấu đi nghen!

    Mạnh làu bàu:

    - Khi nãy cần làm dấu thì không làm, bây giờ làm dấu làm gì nữa ? Tụi mình có quay trở lại chốn này nữa đâu!

    - Sao mày ngốc thế hở Mạnh! - Quý ròm hừ giọng - Có chắc gì nhóm MèoRừng quay về thành phố như tụi mình phỏng đoán! Nhỡ họ vẫn còn sục sạotrong rừng thì sao ?

    Tiểu Long ngoái đầu lại:

    - Ðúng đó, Mạnh! Nếu họ mò tới đây, nhìn thấy tín hiệu tụi mình để lại họ mới biết đường lần theo chứ.

    Nói xong, Tiểu Long vung dao chặt một nhát vào thân cây cổ thụ bên cạnh, vạt phăng một miếng vỏ cây to bằng bàn tay.

    Có nhiều cách để lại dấu vết trên đường đi. Nhóm Mèo Rừng đã hướng dẫn bọn trẻ khá kỹ lưỡng về chuyện này.

    Cho nên trong khi Tiểu Long chém lia lịa vào các thân cây thì Quý ròmlôi từ trong ba lô ra một mảnh vải, xé vụn thành nhiều mẫu nhỏ và cứ đimột quãng nó lại cột một mẩu lên các cành cây chìa ra dọc lối đi.

    Nhỏ Hạnh thì cột túm các bụi cỏ cao. Còn thằng Mạnh lại thích tạo dấuvết bằng cách nhật nhạnh và sắp xếp những hòn đá theo hình ngôi sao mànó tin rằng sẽ đem lại may mắn cho cả bọn.

    Cứ thế, bọn trẻ vừa đi vừa đánh dấu, hy vọng chẳng bao lâu nửa sẽ lần về tới bến sông ban sáng.

    Ðồng hồ trên tay nhỏ Hạnh lúc này đã nhích khỏi con số mười hai nhưngvì tia nắng mặt trời không xuyên thủng được thảm lá trên đầu nên khôngkhí trong rừng không đến nỗi oi bức lắm.

    Ði một hồi nữa, kim đồng hồ chỉ con số một và bọn trẻ đã bắt đầu cảm thấy đói bụng.

    Mạnh rên rỉ trước tiên:

    - Anh Quý ơi, em đói!

    - Ráng một chút nữa đi! Gần tới bờ sông rồi!

    - Gần đâu mà gần! - Mạnh nhăn nhó - Em chẳng hề nghe tiếng nước chảy.

    Lời nói của Mạnh khiến Quý ròm giật thót. Nó đứng lại, dỏng tai lắngnghe. Ừ, chẳng nghe tiếng róc rách gì cả. Như vậy tụi nó còn lâu mớitới được con sông ban sáng. Hay là tụi nó lạc đường ?

    Quý ròm lo lắng, hỏi nhỏ Hạnh :

    - Hạnh có chắc là tụi mình đi hướng đông không?

    - Chắc chắn! - Nhỏ Hạnh quả quyết - Hạnh tin là mình nhận hướng không nhầm!

    - Thế sao lâu tới bờ sông quá vậy ?

    - Hạnh cũng chẳng biết nữa - Nhỏ Hạnh lắc mái tóc - Chúng ta cứ đi thêm một đoạn nữa xem sao !

    Nghe nói phải đi nữa, thằng Mạnh liền ôm bụng:

    - Em đói quá, không đi nổi.

    Quý ròm trừng mắt:

    - Lúc này không phải lúc để mày giở chứng đâu nghe Mạnh!

    Nhỏ Hạnh dỗ Mạnh:

    - Ráng thêm một chút nữa thôi em! Mười lăm phút nữa nếu không về tới bờ sông, chúng ta sẽ ngừng lại ăn trưa.

    Nghe nhỏ Hạnh hứa hẹn, thằng Mạnh không than thở nữa. Nó mím môi xốc ba lô trên vai, ì ạch bước đi.

    Thình lình ở phía trước vang lêng tiếng reo mừng rỡ của Tiểu Long:

    - A đây rồi!

    - Gì thế ?

    Nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh cùng háo hức vọt miệng hỏi và đổ xô tới trước.

    Mắt Tiểu Long sáng trưng :

    - Dấu vết của nhóm Mèo Rừng!

    Vừa nói Tiểu Long vừa hớn hở chỉ tay vào vết dao trên cây.

    - Ðúng rồi! - Quý ròm gật đầu, mặt mày hớn hở không kém gì thằng mập -Vết chém còn mới. Ðây đúng là tín hiệu của các anh Phong, Thành, Cường!

    Nhỏ Hạnh phấn khởi phụ họa:

    - Bây giờ cứ lần theo những dấu vết này mà đi, sớm muộn gì cũng gặp mấy ảnh!

    - Ha ha! - Thằng Mạnh nhảy tưng tưng - Chúng ta thoát rồi! Thoát rồi!
    Khi hưng phấn quá mức, con người ta dễ cho phép mình đi đến chỗ huênhhoang. Thằng Mạnh đang rơi ngay chóc vào trường hợp đó. Nó huơ tay ,mắt híp lại:

    - Nhờ em đó!

    - Nhờ mày ? - Quý ròm hỏi lại, giọng cười cợt.

    - Chứ gì nữa! - Phớt lờ sự chế giễu của ông anh, Mạnh tiếp tục bằnggiọng cao hứng - Chính em đã xếp những viên đá thành hình ngôi sao maymắn. Và chính những ngôi sao đó....

    Ðang thao thao, Mạnh bỗng nín bặt như bất thần bị ai nhét giẻ vào mồm.Ấy là vì đang ba hoa về ngôi sao may mắn, nó chợt nhìn thấy chính cáingôi sao đó ngay cạnh gốc cây bên tay trái.

    Nhận ra sự khác thường, các ông anh bà chị quay nhìn Mạnh, rồi nhìn theo ánh mắt sửng sốt của thằng oắt.

    Tiểu Long toét miệng cười, sau khi đã trông thấy ngôi sao:

    - Hóa ra nhóm Mèo Rừng cũng thích chơi trò này!

    - Không hẳn vậy đâu! - Nhỏ Hạnh nói mà cặp lòng mày nhăn tít.

    Quý ròm đảo mắt nhìn quanh, và ngay sau đó buông một tiếng thở dài não ruột:

    - Chúng ta đã lộn về chỗ cũ mất rồi! Ðây là ngôi sao lúc nãy của thằng Mạnh! </blockquote>

    <blockquote id="p14384_current" style="padding: 1em 10px 0pt;"> Lang thang trong rừng Progress Processing....
    </blockquote>
    <blockquote class="signature restore">
    </blockquote>

    Sponsored content


    Lang thang trong rừng Empty Re: Lang thang trong rừng

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Mon May 13, 2024 12:30 pm